Chuyển tới tiêu đề chính trong bài [xem]
“Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần?”
Cô giáo đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe:”70 nhân 7 lần!”
“Ly kéo tay Bảo – em trai cô:
“Thế là bao nhiêu lần?”
Bảo viết số 490 lên góc vở Ly. Bảo trông nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rồi bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm ai cũng phục. Cậu học Pianô từ năm lên 4, đàn Violin năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh phục cây kèn Oboa.
Ly chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ. Hai chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Bảo thì thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Ly giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
Đừng rời bỏ người luôn tha thứ tất cả lỗi lầm của bạn vì họ là người yêu thương bạn vô điều kiện
Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sân bóng rổ ở sân trường, hay cột bóng rổ ở công viêc cạnh nhà. Một lần, khi Ly tấn công, Bảo bị khuỷu tay Ly huých vào cằm. Ly dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Bảo đang ôm cằm.
“Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!” Ly nói
“Không sao, em tha lỗi cho chị” – Cậu bé cười, “Phải tha thứ 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!”
Ly cười. Nếu nhớ đến những gì Ly đã làm với Bảo thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm rồi.
Hôm sau, 2 chị em chơi cờ vua, trong lúc đến lượt mình mà Ly mãi không nghĩ ra, Bảo nói đi vệ sinh, Ly liền đổi một số vị trí quân cờ trên bàn cờ, và cô bé đã tìm ra nước đi cho mình khi Bảo ngồi lại vào bàn cờ.
Bảo nhìn Ly nghi ngờ.
Ly đỏ lựng mặt mặt. ”Được rồi, chị đã thay đổi nước cờ, chị xin lỗi, được chưa?”
”Không sao, em tha lỗi ”– Bảo cười khẽ, ”Thế là chỉ còn 488 lần thôi, phải không?”
Sự độ lượng của Bảo làm Ly cảm động.
Tối đó, Ly kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:
”Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai & em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô”
Miệng nói, tay Ly đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.
Ly có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Ly xin lỗi rất chân thành.
Và cứ thế . . . Ô thứ 211: Lygiấu sách Tiếng Anh của Bảo và cậu bé bị điểm 0.
Ô thứ 394: Ly làm mất chìa khoá phòng của Bảo…
Ô thứ 417: Ly dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng chiếc áo yêu thích nhất của Bảo
….
Ô thứ 489: Ly mượn xe đạp của Bảo và đâm vào gốc cây. Chiếc xe bị méo vành và bố phải mang đi sửa lại cho Bảo.
Ô 490: Ly làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Bảo rất thích.
”Thế là hết” – Ly tuyên bố – ”Chị sẽ không có lỗi gì vơi em nữa đâu”.
Bảo chỉ cười: ”Phải, phải”.
Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Bảo là sinh viên trường Nhạc viện quân đội, cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội được tổ chức tại Nhà hát lớn Hà Nội. Đây là niềm mơ ước mà bấy lâu nay Bảo vẫn mong muốn.
Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Bảo không có nhà, Ly nghe điện : ”2h chiều ngày mùng 10 nhé!” Ly nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.
”Bảo này, khi nào con biểu diễn?” – Mẹ hỏi
”Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ!” – Bảo trả lời. Ly lặng mãi mới lắp bắp:
”Ôi! …. hôm nay ngày mấy rồi ạ?”
”12, có chuyện gì thế?” – Mẹ hỏi
Lisa, bưng mặt khóc nức lên: ”Biểu diễn… 2 giờ…. mùng 10…. người ta gọi điện…..tuần trước….”
Bảo ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Ly đang nói.
”Có nghĩa là… buổi biểu diễn đã qua rồi???” – Bảo hỏi.
Ly gật đầu. Bảo ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Ly về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.
Ly đến Huế, và tìm một công việc ở đây làm và sinh sống. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Ly không trả lời: ” Mình đã làm hại Bảo, mình sẽ không bao giờ về nữa”. Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 22 tuổi.
Rất lâu sau, có lần gặp lại người láng giềng cũ: bà Hồng
” Bác rất tiếc về chuyện đã xảy ra với Bảo. Hẳn cháu và gia đình đã rất đau khổ!” – Bà ta mở lời.
Ly ngạc nhiên: ”Sao ạ?”
Bà Hồng nhanh chóng hiểu rằng Ly đã không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: Một tai nạn với một chiếc xe tải chạy với tốc độ quá cao, Bảo đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Bảo không qua khỏi.
Ngay trưa hôm đó, Ly quay về nhà.
Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn: ”Ly à! Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị Bảo”
Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu và bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ : ” Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi!”
Sưu tầm